43 Cáu dụ khẹc lã, mạhn slú mi tỗng tàhng Cáu; Cáu kề pới, mạhn slú mi lụhng hừ Cáu; Cáu bĩhng sau bĩ tu, mạhn slú mi thảhm Cáu.’
Cáu kề pới, mạhn lụhc lụhng hừ Cáu; Cáu bĩhng, mạhn lụhc chểu fõn Cáu; Cáu bĩ tu, mạhn lụhc thảhm Cáu.’
Vị Cáu dạc, mạhn slú mi hừ Cáu kíhn; Cáu hô khạh, mạhn slú mi hừ Cáu kíhn nãhm;
Lúhc tế, mạhn cưhn này sạhm dáhng vạ: ‘Pải Kể Hông, mi lúhc hah mạhn phủ hảhn Kể Hông dạc, hay hô khạh, hay khẹc lã, hay kề pới, hay bĩhng, hay bĩ tu tẹo mi fuhc slạy Kể Hông hah?’
Nem tế lảhm hửhng, Phao-lô càng đời Ba-na-ba: “Mạhn hau cử fán tẹo thảhm pị nõng cháng mõi slèng tị mạhn hau đã càng hã đão Kể Hông, chểu hảu pehn hư.”
Da luhm càng ọc slíhm tàhng tỗng khẹc vị sli hẻht lộ tế, mi cưhn đã tàhng đãi cưhn lìhng fã tẹo mi hũ.
Cử đày kỉ mạhn cưhn đáng bĩ hảhng tu lùhm chàu sạhm bĩ hảhng tu sau hảu; sau sạhm cử kỉ mạhn cưhn bĩ ngihc tẹo, vị hau mi đúhc đáng lùhm pehn hảu.