30 Tế, mi slóng cưhn fang nạhng dụ hehn lộ, đày ngihn càng Kể Hông Dê-su páy cả tế, dụ veo khừhn: “Pải Lụhc vú Đa-víht, hổ chéhp đệp mạhn lụhc!”
Cháng sli vản, mi fạhn mổi nưhng lỏt khả lộ, nohc ma kíhn lẽo.
Tế, mi cưhn toi mệ Ca-na-an nưhng hỏn tị tế ma đời veo hổ vạ: “Pải Kể Hông, lụhc củ Đa-víht, hổ chéhp đệp lụhc đời! Lụhc sláo củ lụhc bĩ phỉ dahp, chéhp khồ lái!”
Mạhn dứhn cảy hảu, hã ếm pay; tẹo vạ hảu cạng veo heng hởn: “Pải Kể Hông, Lụhc vú Đa-víht, hổ chéhp đệp mạhn lụhc!”
Mạhn cưhn fang sau kê ma tổ Mưhn cháng đên thơ óhng hah tô đày dá đáy.
Páng cưhn, óhng páy cỏn, cưhn páy nem sạhm tô say veo lộn: “Hô-sa-na Lụhc củ Đa-víht! Pào hạhn Hông nhơ mihng Kể Hông ma! Hô-sa-na tihng tị nhéht slúhng!”
“Mạhn slú ngảhm pehn hư mơ Hông Kểt? Mưhn dụ Lụhc cưhn hah?” Hảu dáhng: “Lụhc vú Đa-víht.”
Kể Hông Dê-su đời mạhn cưhn páy nem học páy Dê-li-cô. Sli Mưhn đời mạhn cưhn páy nem học sau páng dứhn đóhng pởc khọi slèng, mi cưhn fang nưhng mihng dụ Ba-ti-mê, lụhc bạo củ Ti-mê, nạhng kíhn hổ hehn lộ.
“Kể Slíhng củ Kể Hông dụ tihng Cáu, Vị Mưhn đã pảt nhu hừ Cáu tẻc càng hã Vam Đáy hừ cưhn khong.
Sớng dơ tế, Kể Hông Dê-su dá đáy hừ lái cưhn bĩhng, cưhn phụ slởng, cưhn bĩ phỉ dahp sau hẻht hừ lái cưhn fang đày hảhn.
Tẹo vạ cưhn dụ cưhn pảo cỏn, hũ Kể Vú Fã đã càng cỏn cháhn vạ Mưhn cọi taht cưhn nưhng slụhc mơ ồ éhc cưhn nạhng tihng tện chàu.