1 “Nởc vú tihng fã lùhm cưhn chù hạy tế, sãu náh ọc pay cổ cưhn hẻht cóhng cháng hạy mảc íht củ chàu.
Kể Hông Dê-su càng đời hảu pì lĩ ựhn nưhng: “Nởc vú tihng fã pì lùhm cưhn vản fahn đáy cháng tọhng na chàu.
Mưhn càng đời hảu pì lĩ nưhng ựhn: “Nởc vú tihng fã lùhm mổi fahn phảhc cảt nưhng cưhn tế áu páy vản nọc đòng.
Mưhn càng đời hảu pì lĩ nưhng ựhn: “Nởc vú tihng fã lùhm mảc pèng cưhn toi mệ tế áu mả cao khàu slám báht bứ hừ thửhng sli bứ cạh khừhn.”
“Nởc vú tihng fã sạhm lùhm phỏhn khể nưhng vản lohng hài, cahp đày mõi thehng pá.
Nem sli đã bahng long đời mạhn cưhn hẻht cóhng mõi vahn đơ-ni-ê nưhng, cưhn chù sỏi hảu khàu hạy mảc íht.
“Mạhn slú ngảhm pehn hư? Cưhn nưhng tế mi slóng lụhc bạo; kể tế ma càng đời cưhn lụhc tại éht: ‘Lụhc ới, vahn này lụhc cử páy hẻht cháng hạy mảc íht.’
“Nởc vú tihng fã lùhm kể vú nưhng tế hẻht đàm làu hừ lụhc chàu.
“Dê-lu-sa-lem ới, Dê-lu-sa-lem! Mưhng khà mạhn cưhn pảo cỏn đời cáhng thỉhn mạhn cưhn sỏi ma đời mưhng! Đã kì lái hoi Cáu ại họi ma lụhc hơn mưhng lùhm cảy mệ cúhc lụhc chàu, phãu tàh píhc tẹo mạhn slú mi ại!
“Sli tế, nởc vú tihng fã cọi pì lùhm slíhp sláo sláhn slến cáhm tứhng páy tàhng cưhn khởi.
“Sli tế, nởc vú tihng fã cọi lùhm cưhn nưhng ca khừhn lộ páy cháy, veo mạhn tay tử ma dáo tú hơn chàu hừ hảu.
“Cử ngảhm sạ, vị nởc vú tihng fã đã ma sàh!”
Sạhm lùhm cưhn tế nưhng ca khừhn lộ páy cháy, sli pởc hơn, dáo kên hừ mạhn tay tử, mõi cưhn vệc nưhng, sau dãhn cưhn ngảc tú fải slìhng slac.
“Cáu dụ cóhc mảc íht cháhn, Cố Cáu dụ cưhn cháy mảc íht.
Pehn tế, pị nõng kỉ đệp củ cáu, cử mảhn chảng, da tọhng fen, cử hẻht cóhng vệc Kể Hông hừ lứ lảc mãi, vị hũ vạ cóhng khồ củ pị nõng cháng Kể Hông mi sự dụ đái pảu ớ.
cúhp hừ pị nõng mõi lộ đáy tẻc hẻht thẻo ị ại Mưhn, sau hẻht ọc ma lộ đáy ị Mưhn cháng mạhn hau cả Kể Hông Dê-su Kểt. Khửht đáy hụhng slụhc mơ Mưhn tợi tợi mi một! A-men.