37 Vị Cáu hã mạhn lụhc, Slứ Thển này fải đày lihng cháng Cáu: ‘Mưhn đã bĩ chểu lùhm mạhn cưhn sạ leht.’ Cháhn pehn tế, vam slì mơ Cáu đáng đày lihng.”
Tô say sau Mưhn, hảu sạhm tỏc téng slóng cưhn cởp: cưhn nưhng bờng slá, cưhn nưhng bờng slãi.
Kể Hông Dê-su áu slíhp nhị cưhn hẻht thạy dếng ọc ma sau càng sau hảu: “Nè, mạhn hau páy khừhn slèng Dê-lu-sa-lem; mõi lộ tị mạhn cưhn pảo cỏn đã slì mơ Lụhc Óhng Cưhn cọi đày lihng.
Lụhc Óhng Cưhn páy nem lùhm lộ đã đĩhng, tẹo vạ khồ thạy hừ óhng fàn Lụhc Óhng Cưhn!”
Mưhn càng: “Tẹo vạ sihn này, cưhn hah mi tạy ngưhn, cử áu nem; cưhn hah mi páo bĩ, sạhm pehn tế; cưhn hah bô mi kểm, cử khải slừ nọc ma slữ.
Kể Hông Dê-su càng đời mạhn sláy hẻht lễ tau, sau mạhn cưhn chểu hẻn đên thơ sau mạhn cưhn kể tau ma cahp Mưhn, vạ: “Hẻht lahng mạhn slú áu kểm sau mãy tọn ma cahp Cáu lùhm cahp cưhn cởp pehn tế?
Hảu sạhm dỏhng slóng cưhn tỗi sạ ựhn tẻc sẹt khà tô say đời Mưhn.
Lẽo Mưhn khảy cóhng hỏn Môi-sê thửhng tại chùhng mạhn cưhn pảo cỏn ma pay pị hừ hảu mạhn vam càng mơ Mưhn cháng cả Slứ Thển.
Sáhn leht fẻp veo mạhn cưhn nhựhn đày vam Kể Vú Fã dụ thưhn, đời Slứ Thển mi pehn hư bồ đày
Lụhc đã hạt hạhn Cố tihng tóhm sau hẻht sỏng cóhng vệc Cố dáo hừ Lụhc hẻht.
Kể Vú Fã đã hẻht hừ Hông mi tựhng hũ tỗi lỗi pển pehn tỗi lỗi vị mạhn hau, tẻc cháng Hông mạhn hau đày fán pehn slíhm chihc tỏi nà Kể Vú Fã.
Hông Kểt đã sộc mạhn hau khọi lộ vển vạc củ leht fẻp sli Mưhn chĩu đạ vển vạc thạy hừ mạhn hau — vị mi vam chẻp: “Đàng vển thạy hừ óhng bĩ tểu tihng cọc mãy” —