“Të cïï piny dɛk cɔk, ku nɔn ee jɔk yen kɔc dɔm, ku nɔn ee käm ee kɔ̈th riɔ̈ɔ̈k, ku nɔn ee yaak yen cïï piny yaak, ku nɔn cï kɔyɔm duum mak, ku nɔn ee atiääc, ku nɔn cï kɔc ke ater pänydït tuɔɔk ku nɔn ee riääk yen cï kɔc lɔ̈ny wut, ku nɔn ee jɔɔk kith yiic.
Ku takï bäny ke kake Nhialic läŋ, bäny ee Bɛ̈nydït luööi në kaam de yïk kekë Luaŋdït. Ë ke dhiau ku lɛ̈ŋkï: an, “Kok piɔ̈u we kɔcku, Bɛ̈nydït. Du kɔc ke nɔmdu tɔ biɔn gup, du ke bï tɔ ye kääŋ yup në juööriic. Acïï rɔ̈ŋ bï kɔc aa lop an, “Nu Nhialicdu ë nou?”