Kì kóng: “Só-yû ke sú-mong-chá chhiòn-phu he chhiâng-miâng; kì-têu vàn-chhiòn khon m̀-chhut ngùi-hiám, m̀-tî oi kín-ko Ngài ke chṳ́-mìn. Kì-têu he yit-khiùn m̀-voi phoi ke kiéu, kûi-ngit soi-tén pot-mung!
To ke-ngit yî-heu, Ngài oi lâu Yî-set-lie̍t ngìn-mìn li̍p ke sîn-yok he án-ngiòng: Ngài oi chiông Ngài ke fap-li̍t piong-ngi̍p kì-têu ke sîm-tú, siá chhai kì-têu ke sîm-song. Ngài oi cho kì-têu ke Song-ti, kì-têu oi cho Ngài ke chṳ́-mìn.
Mo̍k tap kì-têu! Kì-têu he mô-muk-ke, oi ngióng-pân vi ngìn tai-lu; mô-muk-ke tai mô-muk-ke, lióng-sà lûng-chúng voi tiet-lo̍k fut-tú hi.”
Khì-sṳ̍t, má-ngìn chang son he chṳ̂n ke Yù-thai-ngìn, chṳn-kîn su kot-lî ke ngìn nè? M̀-he ngoi-péu cho Yù-thai-ngìn, sṳ̂n-thí chiap-su kot-lî ke.
Khì-sṳ̍t, chiap-su chṳ̂n kot-lî ke, m̀-he kì-têu, he ngài-têu; yîn-vi ngài-têu he thûng-ko Song-ti ke Lìn lòi kin-pai, só khoâ-khiéu ke he Kî-tuk Yâ-sû, m̀-he yí-kho ngoi-péu ke lî-ngì.