Án-ngiòng, ngài liá-têu cho Ngì ke chṳ́-mìn, Ngì mu̍k-yông ke yòng-khiùn, ngài-têu oi yún-yén kám-chhia Ngì; ngài-têu oi siung-chan Ngì, chhṳ̍t-to sṳ-sṳ thoi-thoi!
Kì he ngài-têu ke Song-ti; ngài-têu he Kì khon-ku ke chṳ́-mìn, he Kì mu̍k-yông ke yòng-khiùn. Kîm-pû-ngit, ngì-têu oi thâng Kì ke fa:
“Ngì-têu he Ngài ke yòng, he Ngài chhó-chhòng song ke yòng-khiùn. Ngì-têu he Ngài ke chṳ́-mìn, Ngài he ngì-têu ke Song-ti.” Chṳ-kô ke Song-chú án-ngiòng siên-pu lé.
Fông-thet ke sàng-sṳ voi chhûng-mân ngìn-khiùn, chhiu-chhiong yî-chhièn Yâ-lu-sat-lâng chhai chiet-khì ke sṳ̀ chiâm-mân hien-chi yung ke yòng-khiùn khiung-yong. Án-ngiòng, kì-têu chhiu voi tî Ngài he Song-chú.”
Yîn-vi ngài-têu mò-lun he Yù-thai-ngìn ya-he Ngoi-pâng-ngìn, lûng-chúng he thûng-ko Kî-tuk, su khiung yit-vi Sṳn-Lìn ke kám-thung, lòi-to Â-pâ Song-ti ke mien-chhièn.