37 Ke lióng-ke ho̍k-sâng yit thâng-tó liá-ke fa, chhiu hi thèn Yâ-sû.
Hiáu-tet yin-tui, pûn-ngìn sóng-khoai; kóng-fa ha̍p-sṳ̀, sṳ̍t-chhai hàn-hó.
Liá-sàng ke ngìn voi lâu ke-sàng ke ngìn kóng: ‘Ngài-têu kiak-kiak lòi-hi kin-pai Song-chú — Van-kiûn ke Ngièn-soi, khiù Kì su-fuk. Ngài me oi lòi-hi!’
kì khon-tó Yâ-sû kîn-ko, chhiu kóng: “Khon â, Song-ti ke Kâu-yòng!”
Yâ-sû chón-sṳ̂n, khon-tó kì-têu thèn-tén kì, chhiu mun-kóng: “Ngì-têu chhìm má-ke?” Kì-têu en-kóng: “Lâ-pí, ngì he̍t chhai nai-vi?” (“Lâ-pí” ke yi-sṳ chhiu-he “Sîn-sâng”.)
Yu ko yit-ngit, Yâ-sû kiet-thin hi Kâ-li-li-sén. Kì chhìm-tó Fî-li̍t, tui kì kóng: “Lòi thèn ngài!”
Khó-kien, sin he tui thâng lòi ke, thâng he tui chhòn-yòng Kî-tuk lòi ke.
Kóng-fa m̀-hó sông ngìn, oi kóng tui ngìn yû pông-chhu, chho-chhiu ngìn ke fa, pûn thâng-tó ke ngìn tet-tó li-yit.
Sṳn-Lìn lâu sîn-ngiòng tui Yâ-sû kóng: “Lòi!” Só-yû thâng-tó ke ngìn ya yin-kôi kóng: “Lòi!” Lòi â, choi-châu ke ngìn chhiòn-phu oi lòi; sióng-oi ke ngìn chhiòn-phu cho-tet pha̍k-pha̍k tet-tó sâng-miang ke súi.