Thì-mô-thai Chhièn-sû 6:17 - HAK-NGÎ SṲN-KÎN – Hien-thoi Thòi-vân Hak-ngî Yi̍t-pún – Sîn-Khiu Yok Chhiòn Sû (Lò-mâ-su17 Ke-têu chhai kîm-sên fu-chiuk ke ngìn, ngì oi kín-kie kì-têu: M̀-hó kiêu-ngau; m̀-hó chiông hî-mong piong chhai mò thin-chho̍k ke chhièn-chhòi táng-kô; fán-chón oi yí-kho chiông van-vu̍t fûng-fûng fu-fu su pûn ngài-têu hióng-su ke Song-ti. Faic an caibideil |
Liá sṳ-thoi ke ngìn â, ngì-têu oi mìn-pha̍k Ngài — Song-chú ke fa! Tui Yî-set-lie̍t-ngìn lòi kóng, Ngài kám sṳt chhiong khóng-yâ? Kám chhiong vû-am yîm-hiám ke só-chhai mâ? Cho-má-ke Ngài ke chṳ́-mìn oi kóng: ‘Ngài-têu oi cheu chhṳ-kâ ke yi-sṳ hàng, mò-oi chón Ngì ke-vi hi â’?