Thì-mô-thai Chhièn-sû 4:2 - HAK-NGÎ SṲN-KÎN – Hien-thoi Thòi-vân Hak-ngî Yi̍t-pún – Sîn-Khiu Yok Chhiòn Sû (Lò-mâ-su2 Liá-chúng kau-hiun he tui ká-mo vì-san ke lau-é lòi ke; kì-têu ke liòng-sîm chhiong pûn sêu-fùng ke thiet nat-sí thet-hi. Faic an caibideil |
Ngài khon-tó Yâ-lu-sat-lâng ke-têu siên-tî hàn-kha fái: Kì-têu hàng kiên-yìm, kóng fâ-sa̍t, sô-súng ngìn cho fái-sṳ; só-yî mò-ngìn hi-sià kûi-chṳn. Chhai Ngài khon-lòi kì-têu chhiòn-phu lâu Só-tô-mâ-ngìn khiung-yong án-fái, lâu Ngò-mô-lâ-ngìn khiung-yong fú-phai.
Thâng â, Ngài oi tui-fu liá-pân siên-tî. Kì-têu ke mung chhiòn-phu he phien-ngìn ke. Kì-têu kóng-hí liá-têu mung, yung fâ-liâu lâu khoâ-khiéu ke fa chiông Ngài ke chṳ́-mìn tai-ngi̍p chhâ-lu. Ngài pin mò phai kì-têu, ya mò fûn-fu kì-têu. Kì-têu tui Ngài ke chṳ́-mìn chhiòn mò hó-chhu. Ngài — Song-chú án-ngiòng siên-pu lé.”