6 Mưhn càng hừ páng dứhn nạhng lohng tóhm; áu chéht áhn pìhng, cảm ớn, lẽo èo ọc sau áu hừ mạhn cưhn páy nem học tẻc páhn chí hừ mạhn dứhn.
Sli đáng kíhn, Kể Hông Dê-su áu pìhng, cảm ớn, đời èo ọc ma áu hừ mạhn cưhn páy nem học, lẽo càng: “Cử áu, kíhn pay! Này dụ đúhc đáng Cáu.”
“Nhahng sli Cáu èo chéht áhn pìhng hừ slỉ sển cưhn, mạhn lụhc nhíhp đày kì lái chối téhm pìhng lứ?” Hảu dáhng: “Chéht chối.”
Mưhn khạhm: “Mạhn lụhc mi kì lái pìhng?” Hảu dáhng: “Mi chéht áhn.”
Mạhn cưhn páy nem học sạhm mi kì tú pá slảy; Kể Hông Dê-su cảm ớn, lẽo sạhm hã áu páy páhn chí pehn tế.
Fúhc hừ mạhn tay tử tế, sli chù ma hảhn hảu đáng slìhng kéng! Cháhn, Cáu hã mạhn lụhc, chù cọi hãhng slái chàu, mơi mạhn tay tử nạhng khàu song tệc sau fuhc slạy hảu.
Đáng sli nạhng kíhn sau slóng cưhn, Mưhn áu pìhng, cảm ớn sau èo ọc sau áu hừ hảu.
Mế Mưhn càng đời mạhn cưhn fuhc slạy vạ: “Mưhn hã lahng dụ cử hẻht lùhm pehn tế.”
Tẹo vạ mi mạhn áhn thên ựhn hỏn Ti-bê-li-át ma đỗ sàh tị hảu đã kíhn pìhng nem sli Kể Hông cảm ớn.
Cưhn hẻn vahn dụ hẻn vị Kể Hông; cưhn kíhn sạhm kíhn vị Kể Hông, vị hảu cảm ớn Kể Vú Fã; cưhn mi kíhn sạhm mi kíhn vị Kể Hông, sau hảu sạhm cảm ớn Kể Vú Fã.
Bô lựhn lộ lahng pị nõng càng hay hẻht, cử hẻht ọc ma mõi lộ cháng mihng Kể Hông dụ Hông Dê-su, nhơ Mưhn ma cảm ớn Kể Vú Fã, dụ Kể Vú Fã dụ Cố.