42 Chíhc sị tìhng lán slảy tửhn díhn sau cơm páy, vị lán đã đày slíhp nhị pí. Mõi cưhn tô lã chởc.
Mõi cưhn tô lã chởc tứhc hảu càng tô say: “Lộ lahng pehn tế? Lộ slón hã mảh nưhng đố kên lống! Mưhn ọc lĩhng hừ cả phỉ slói, sau mạhn mưhn sạhm fải tịhng thẻo!”
Mạhn cưhn páy nem học dáhm dán lái, càng đời tô say: “Cưhn này dụ cưhn hah tẹo vạ ngáy cả lohm sau hài sạhm fải tịhng lĩhng củ Mưhn?”
Mưhn cáhm mư lán slảy sau càng: “Ta-li-tha-cum,” mạy dụ: “Nè tìhng lán slảy, Cáu càng hừ lụhc cử tửhn díhn.”
Mưhn mán chàhn ọc lĩhng hừ hảu mi đày hừ cưhn hah hũ lộ này, sau hã hảu hừ đớn đéhc tế kíhn.
Lẽo Mưhn cơm khừhn thên sau mạhn cưhn páy nem học, sau lohm ếm sỉhc. Hảu lã chởc lái,
Mõi cưhn hảhn lã chởc lái sau càng: “Mưhn hẻht mõi vệc cháhn đáy đíhc: Mưhn hẻht cưhn nổc đày ngihn, cưhn vãhm càng đày!”