7 Ho măng cỏ thiểng páo: ‘Phi-e-đơ hỡi, dẫl ti, dẫl nảng tí mà ăn.’
Ho mờng ngỏ tú tể, đố tlong đĩ cỏ tàn con bât pổn chân, tàn con mong hầng, tàn con bât pò pằng tlỗng, pỡi chim tlời.
Ho bong: ‘Chủa hỡi, chăng ản! Bì chăng khây nò con ăn tàn cải chi chăng quang, hay chăng hơp pỡi lề lổi.’
Bì hết tháy tàn bât ản Bua Tlời là điênh tều thốch lènh, chăng cỏ cải nò tảng tá ti, miễn là ăn khau khây càu wiễn ản hùa;