1 Khây pỗ tàn thiểng nì xong, Giê-xu ngớc măt liênh tlời pỡi pỗ hằng: “Pổ hỡi, tà tiểnh dờ, xin Pổ là cho Ho ản tôn tlõng, tí Ho y ản là cho Pổ ản tôn tlõng.
Ngài tlớ lãi lần là pa, pỡi pỗ cồng tàn hoc tlò hằng: “Tàn enh y còn cử táy pỡi tẩng nhoc ản à? Tú hồi, dờ tà tiểnh! Ngỏ đè, Con Mõl khắp khái nôp pao thay tàn mõl cỏ thỗi.
Còn mõl thu thể chõng ớ xa, thẫm chỉ chăng đẳm ngớc măt liênh tlời, tũng pao pàn đương miềnh mà pỗ hằng: ‘Bua Tlời hỡi, xin măng thương măng xót tiểnh con pỡi, bì con là mõl cỏ thỗi!’
Máy Giê-xu măng wiêc nì thì pỗ hằng: “Bễnh nì chăng tiểnh nỗi chít no, máy tí cho Bua Tlời ản chơl khen, pỡi tí nhờ đĩ mà Con Tửa Bua Tlời y ản chơl khen.”
Khắp tiểnh dờ pỡi tà tiểnh hồi, là khây tàn enh ủn khẽ khái tan lac, ngay ti khả hẽ, tá Ho lãi môch tlủa. Máy Ho chăng khái ớ môch tlủa no, bì Pổ ớ cồng Ho.