Hră Pôl Čih Mơit Kơ Ƀing Đaŏ Pơ Plei Rôm 7:7 - Hơdrôm Hră Rơgoh Hiam Hơnơ̆ng Đăr 20147 Tui anŭn, hơget ƀing ta či laĭ dơ̆ng lĕ? Djơ̆ mơ̆, tơlơi juăt jing soh? Sĭt ƀu djơ̆ ôh! Samơ̆ kơđai glaĭ, kâo ƀu thâo krăn ôh hơget tơlơi soh jing tơdah kâo ƀu thâo krăn ôh mơ̆ng tơlơi juăt. Yuakơ tơdah tơlơi juăt ƀu laĭ ôh tui anai, “Ih anăm hưp kluh ôh,” sĭt kâo ƀu thâo ôh hơget hưp kluh jing. Faic an caibideilHră Ơi Adai Pơhiăp 20167 Tui anŭn hơgĕt ƀing ta či laĭ lĕ? Djơ̆ mơ̆ tơlơi juăt jing tơlơi soh? Ƀu djơ̆ tui anŭn ôh! Samơ̆ tơdah ƀu hmâo ôh tơlơi juăt, kâo ƀu dưi thâo krăn tơlơi soh ôh. Kâo ƀu či thâo krăn ôh hơgĕt tơlơi hưp ham jing tơdah tơlơi juăt ƀu laĭ: “Anăm hưp ham ôh.” Faic an caibideil |
Hơnŭn yơh, lui hĭ nanao bĕ tơlơi kluh amoaih hơget tơlơi tĕk djơ̆ kơ kơnuih soh: kar hăng, ngă pyu pơde laih anŭn tơlơi hơƀak drak, ƀôdah kluh amoaih ngă hơdôm tơlơi anŭn ƀôdah hơget tơlơi jing soh sat, ƀôdah kiăng kơ hơmâo lu tơlơi mơnơ̆ng ƀu kơƀah kiăng. Ngă laih anŭn kluh amoaih kơ hơdôm tơlơi soh sat kar hăng anŭn jing kar hăng kơkuh pơpŭ kơ khul rup trah yơh.
Tơdang kâo ƀuh sa blah ao phyung hiam mơ̆ng čar Babilon amăng khul tơlơi ƀing ta khŏm pơrai hĭ anŭn, hrŏm hăng dua-rơtuh sekel amrăk laih anŭn sa tơlŏ mah kơtraŏ truh kơ rơmapluh sekel, kâo amoaih kluh kơ khul gơnam anŭn biă mă yơh laih anŭn hơmâo mă tŭ hĭ laih. Abih bang khul gơnam anŭn kâo dơ̱r amăng gah lăm sang khăn kâo. Kâo dơ̱r amrăk ƀơi gah yŭ kơ abih bang gơnam anŭn.”