Êphêsô 3:2 - Hơdrôm Hră Rơgoh Hiam Hơnơ̆ng Đăr 20142 Sĭt yơh ƀing gih hơmâo hơmư̆ laih kơ bruă anai jing bruă Ơi Adai hơmâo brơi laih kơ kâo yua mơ̆ng tơlơi khăp pap Ñu, tui anŭn kâo năng djru kơ ƀing gih yơh, Faic an caibideilHră Ơi Adai Pơhiăp 20162 Sĭt ƀing gih hmâo hmư̆ laih kơ tơlơi Ơi Adai hmâo jao kơ kâo bruă tơlơi Ñu pap kiăng kơ djru ƀing gih, Faic an caibideil |
Giŏng anŭn, Paul hăng Barnabas laĭ glaĭ kơ ƀing gơñu hăng tơlơi khĭn tui anai, “Ƀing gơmơi khŏm pơtô boh hiăp Ơi Adai kơ ƀing gih hlâo. Yuakơ ƀing gih hơngah hĭ laih kơ boh hiăp anŭn laih anŭn ƀu pơmĭn ƀlơ̆ng ôh kơ gih pô lăp kơ tơlơi hơdip hlŏng lar hăng Ơi Adai, tui anŭn yơh ră anai ƀing gơmơi wir đuaĭ hĭ mơ̆ng ƀing gih hăng nao pơ ƀing Tuai yơh.
Yuakơ mơ̆ng tơlơi khăp pap Ơi Adai hơmâo brơi laih kơ kâo, tui anŭn kâo pơhiăp hăng rĭm čô amăng ƀing gih tui anai: Anăm pơmĭn pơđĭ gih pô rơgao hơnơ̆ng ôh, samơ̆ brơi kơ ƀing gih pơmĭn djơ̆ hơnơ̆ng laih anŭn phat kơđi gih pô djơ̆ tui hăng tơlơi pơkă tơlơi đaŏ Ơi Adai hơmâo pha brơi laih kơ ƀing gih yơh.
Wơ̆t tơdah kâo ƀu yom pơphan ôh laih anŭn jing anet hloh kơ abih bang ƀing ană plei Ơi Adai, samơ̆ Ñu brơi kơ kâo tơlơi khăp pap anai: Ñu kiăng kơ kâo pơtô pơblang kơ ƀing Tuai khul tơlơi pơdrŏng săh gah bơngăt Krist pha brơi laih. Anŭn jing khul tơlơi bơni hiam hăng tơlơi hiam klă yom prŏng Ñu yơh jing rơngiao kơ mơnuih mơnam dưi thâo hluh.
Ƀing arăng pơhaih laih tơlơi anŭn kơ ƀing gih, jing kar hăng ƀing arăng hơmâo pơhaih laih tơlơi anŭn amăng lu lŏn čar. Hơmâo lu mơnuih dơ̆ng tŭ đaŏ yuakơ đaŏ kơnang kơ tơlơi anŭn, kar hăng tơlơi Ơi Adai hơmâo pơplih laih ƀing gih tơdang ƀing gih hơmư̆ laih tơlơi anŭn hăng thâo hluh sĭt hiư̆m Ơi Adai khăp pap anăp nao pơ ƀing ta.