Na wën ke lëk ɛn an, “Tɔ kɔckë ril nïïm, thiök keyïth ku tɔ ke miŋ, agokï cuö be daai në kenyïïn, ku cïkï be piŋ në keyïth, ku cïkï käŋ be yökiic në kepiɔ̈ɔ̈th. Ke ke cïï kepiɔ̈ɔ̈th bï puk aguɔ ke tɔ dem.”
Wek yɔ̈ɔ̈k ë yic, Të ŋootë tënhial ayï piny ke ke kën guɔ nyai, ka cïn gut tök ku acïn të thiin cï ɣɔ̈ɔ̈t bï nyaai në löŋic, të ŋootë käŋ ke ke kënë thöl kedhie.
“Yen ka, të miɔɔc yïn kɔc ë dhuëëŋdu, ke yï du kaaŋ tɔ koth ë yïnɔm tueŋ, cït man ë luɔi de kɔc de yic aguk, ë ɣööt ke Nhialic yiic ku kuɛɛr yiic, ke ke bï leec ë kɔc. Wek yɔ̈ɔ̈k ëyic an, “Acïk ariöpden guɔ yök.
Ku tën ee yïn lɔ̈ŋ, yïn cïï bï ciët kɔc deyiic aguk, anhiaarkï kɔ̈ɔ̈c kɛ̈ɛ̈c kek ë ɣööt ke Nhialic yiic ku aguuk ke kuɛɛr, të ye kek lɔ̈ŋ, ke ke bï tïŋ ë kɔc. Wek yɔ̈ɔ̈k ëyic an, “Acïk ariöpden guɔ yök.
Ago lɛ̈k en an, “Yïn yɔ̈ɔ̈k ë yic an, “Wadäŋ, we bï paannhial tïŋ aɣɔ̈ɔ̈r, ku tiëŋkï tuucnhial ke Nhialic ke ke lɔ nhial ku bïkkï piny në Wën ë Raan nɔm.”
Ku ritkï kɔcpiööcë piɔ̈ɔ̈th, yöökkï keek an, “Bïk aa tɔ̈u ë gämic apiɛth, ku an, në guöm ee wok katuc juëc guum en abï wo dhil lɔ ë ciɛɛŋ de Nhialicic.”
Piɔ̈n ë kɔckë acï guɔ cuai, Ku acïkï ee piŋ apiɛth ë keyïth, ku acïk kenyïïn niɛɛn, Ke ke cïï bï daai ë kenyïïn, Ku pïŋkï ë keyïth, Ku yökkï jam ë kepiɔ̈ɔ̈th, Ku jɔkï kepiɔ̈ɔ̈th puk, Aguɔ keek tɔ dem.”’