Na dang ei đĭ-đăng lu 'nhŏng oh lu sư iung ayăt hăm inh đam drŏ-kăn ih, lu sư khan: ‘Pơjao ăn bơngai pơlôch oh sư lê̆ kơ nhôn pơlôch sư, wă iung kơting pham kơ oh sư, mă khan sư bơngai pơtrơp ioi, lu bơ̆n kư̆m gô pơlôch sư!’ Na sư gô pĭt tŭk ngar ŭnh ngŭr oei oei, wă kơ klo inh ưh pă đei anăn păng bơngai pơtrơp ioi, adrĕch adrung kơpal teh.”